CHƯƠNG 8
Cậu và anh quay về nhà cùng niềm vui khấp khởi. Một buổi ra ngoài đầy ý nghĩa cho ngày sinh nhật Ji Yong. Hạnh phúc bao giờ cũng làm cho con người ta mất cảnh giác.
.
.
.
Những bóng đen vờn trước mắt Seung Hyun và Ji Yong như trêu ngươi. Ánh mắt độc địa kia xoáy sâu vào tâm trí hai người hệt đêm đó, đêm anh đã liều mình cứu cậu, dù không thể nào ngờ trước được rằng, khẩu súng ương ngạnh ấy lại ngoan ngoãn nghe theo lời mình đến thế.
Gió thốc mạnh hơn rồi, cuốn trôi những lọn tóc vàng của Ji Yong về phía sau, và cả của Seung Hyun nữa. Vết sẹo trên trán anh hững hờ lộ diện. Một nỗi lo đã chực chờ hình thành trong lồng ngực Ji Yong, mạnh mẽ quá...tim cậu đang đập kìa. Cậu sợ bọn người này sao? Không đúng, Ji Yong đâu phải lần đầu tiên đối mặt với bọn người này. Từ khi rời khỏi viện mồ côi năm 18 tuổi và sống tự lập bên ngoài, Ji Yong bao giờ cũng chuẩn bị tâm lý rất kỹ để đối mặt với cái chết như ba mẹ mình. Cậu biết bọn người kia rồi sẽ tìm ra cậu. Vậy thì Kwon Ji Yong đang lo sợ điều gì. Anh đang ngay bên cạnh. Nhưng có điều gì đấy...
Đuôi mắt màu khói ám muội của Seung Hyun khẽ quay sang Ji Yong. Lúc này hai người đã đứng song song với nhau và đối diện với lũ người áo đen. Một cuộc sáp lá cà đúng nghĩa, dù hai bên không hề cân bằng sức lực.
Những viên kẹo đồng vô tình không mắt kia, sẽ chẳng bao giờ tha cho ai, cũng không nhân nhượng với bất cứ thứ gì. Khi tách khỏi nòng rồi, chúng chỉ có một phương hướng định sẵn, là phải lao vút về phía trước. Cũng như những kẻ đã vạch lối đi cho chúng - những cổ máy giết người theo lập trình - chẳng bao giờ có thể quay đầu.
Không thể nào quay đầu.
Một giọng cười ngạo nghễ vang lên, như nhấn chìm hết mọi thứ trong sự ngột ngạt không thở nỗi. Những mạch máu dưới lớp biểu bì da lòng bàn tay của Ji Yong lúc này đang nóng hực, và có cảm giác như chực vỡ. Seung Hyun đang nắm tay cậu rất chặt, có lẽ như thay cho câu nói : Còn có anh ở đây!
Ji Yong mím môi, cảm giác được người mình thương yêu che chở, ít ra cũng làm cho cậu trai kia có thêm dũng khí đối mặt với mối hiểm nguy kề sát.
- Có mặt đầy đủ nhỉ ?
Tên cầm đầu, bằng một cái nhìn khinh khỉnh lên tiếng. Bọn người tay lăm lăm ống tuýp cùng súng ngắn đi kề cận, cũng cố khoe khoang thứ sức mạnh mục ruỗng, hèn hạ của mình. Trăng trên đỉnh đầu vốn dĩ không trong, và giờ đã hoàn toàn biến mất. Có lẽ ngay cả trăng cũng lường trước, nên đã vội vàng đi, nhường lối cho những đám mây đen thô kệch, hãi hùng vây kín lấy khoảng trong trẻo sót lại của nền trời, thứ vốn dĩ cũng đã tăm tối sẵn.
- Lại tìm đến à ? Bọn bay cũng lỳ đòn thật đấy !
Giọng nói trầm của Seung Hyun giờ này như đục quánh lại hơn gấp bội phần, vì anh ý thức được việc thắng trong khi đối phương quá đông thế kia là một việc khó hơn lên trời. Hơn nữa, anh cũng không chắc, mình có còn may mắn điều khiển được họng súng hay không, khi vị thần cơ hội đặt chúng lên tay anh lần nữa.
- Thằng kia, mau đưa thứ ấy ra đây..muốn chết sớm thế à ? Nên biết, bọn tao không phải là ba thằng đần vô dụng lần trước.
Seung Hyun cướp lời ngay trong đôi mắt hút sâu hết chiều dài cả con đường đen đặc.
- Nực cười thật, một lũ không có màng nhĩ !
Nói đoạn, anh vội vã quay sang thì thầm vào tai Ji Yong:
- Chạy đi, anh muốn một mình..!
Ji Yong rít từng lời nói lo lắng lẫn sợ hãi qua kẽ răng. Anh nghĩ cậu là người thế nào mà giờ phút này có thể bỏ người mình thương yêu nhất ở lại cùng với bọn người lang sói kia, và anh cũng chẳng liên hệ gì với mối hiểm nguy kia nữa.
- Anh đùa với em à..em không thể làm thế được.!
Có thứ gì đấy cản trở dòng suy nghĩ của Ji Yong, có phải do ánh mắt sắc kia không? Sao thế này, anh muốn cậu rời đi sao? Kwon Ji Yong có thể làm như thế, nếu trời sinh cậu ra, mà không trao cho cậu cái vật thể đỏ au bây giờ đang càng lúc đập mạnh và nhanh hơn trong lồng ngực.
Nhưng không để Ji Yong nói thêm gì, anh đã vội vàng đẩy cậu ra xa. Cậu ngã, cánh tay trái ma sát dưới mặt đường để lại những vết trượt bắt đầu tứa máu. Cũng vừa khi ấy, một trong những tên áo đen trờ tới giữ chặt lấy cậu. Cậu chẳng thấy đau hay sợ hãi gì nữa, vì hết mọi giác quan lúc này chỉ còn biết trông theo Seung Hyun.
Seung Hyun trông thấy, nhưng anh hiểu việc đầu tiên mình cần làm khi gặp phải con rắn độc, là tóm lấy chiếc đầu đầy nanh nhọn của nó.
Anh lao tới họ rồi. Từng động tác xoay người, đánh trả...cũng đều toát lên vẻ đẹp lạnh lùng tới đáng sợ.Trong thoáng chốc, bức họa về con Linh Miêu lại nhanh chóng hiện ra. Đó mới chính là những thứ thuộc về anh. Máu và lòng ích kỷ là những thứ không bao giờ một sát thủ có thể lờ đi. Vì mệnh lệnh, họ chẳng màn đến gì hết. Những con người to lớn đang lao vào xâu xé Seung Hyun, rốt cuộc cũng là nạn nhân đáng thương hại như anh trong cuộc rượt đuổi chán chê của trò đời.
Trong cuộc chơi ấy, người sát thủ tham gia với tư cách những kẻ dẫn lối cho con mồi xuống địa ngục, đồng thời cũng vừa là một người đưa tiễn hết mực nhiệt thành.
Những cái chết nhiều khi thậm chí không báo trước.
Seung Hyun giật được khẩu súng rồi, nhưng máu bắt đầu rỉ ra nơi khóe môi anh. Ji Yong muốn làm gì đấy, cậu đang đau như chính nỗi đau mà Seung Hyun phải chịu đựng. Tránh xa Seung Hyun, đừng chạm vào người anh ấy, những cây gậy sắt dơ bẩn và oái oăm của bọn họ làm gì có ai cho phép, được thùm thụp quất vào người Seung Hyun một cách tàn khốc thế kia.
Nhưng cổ họng Ji Yong đắng nghét.
Anh đang nắm chặt khẩu súng, khó..khó có thể vùng dậy mà xả những viên đạn này vào giữa trán chúng. Bản năng của kẻ săn mồi bắt đầu thét gào trong tâm trí anh rồi. Anh gần như phát điên lên.
Đoàng !!!
Trái tim cậu giật thót..
Là anh vừa nổ súng, không nhân nhượng.Từ phía xa, Ji Yong có thể trông thấy tên đầu tiên ngã gục dưới chân anh. Máu bắt đầu rỉ ra không ngừng từ cái lỗ sâu tròn, lênh láng.
Dập nát...
Vết chai sần nơi ngón cái và ngón trỏ còn nguyên đó.
Seung Hyun đã không chỉ bắn vào chân để đối thủ ngã quỵ như lần trước. Hắn chết. Chết thật sự.
Một lần nữa, nhiệm vụ đưa tiễn của anh lại hoàn thành.
Nhưng lần này, anh không nhận được từ ngài M mà anh nhất mực tuân theo như thường lệ, anh nhận từ cái thứ lòng vòng lẩn quẩn của khổ đau và hạnh phúc..mà người ta vẫn gọi là tình yêu. Bảo vệ cậu bằng hết sức mình có thể, chính là thứ duy nhất Seung Hyun làm được vào lúc này.
- Mày muốn chết đấy à ?
Tiếng tên cầm đầu hét lên, xé toạc đi không gian đen thẫm. Mất một đồng đội thân tín đối với một sát thủ là điều có thể biết trước. Thế nhưng, cơn tức giận kia sẽ chẳng dâng lên đỉnh điểm như vậy, nếu hắn biết Seung Hyun từng là ai. Còn đối với hắn lúc này, anh chàng kia chỉ là một thằng thanh niên to xác bình thường, làm sao có thể để chuyện này xảy ra, quả là một điều đáng nhục nhã, đáng phẫn nộ.
Choi Seung Hyun - cái tên có thể làm rùng mình hết thảy bọn giết người trong đêm..Và đặc biệt là với những kẻ này. Chúng còn lạ gì với bản dày thành tích của anh.
Mười tuổi về với M
Mười một tuổi anh đã có thể cầm chặt khẩu súng mà không gợn tí rung động.
...
Mưới sáu tuổi nhận nhiệm vụ giết người đầu tiên.
Đến giờ này, đối với tên cặn bã vừa rồi, dù có khôi phục lại trí nhớ, anh cũng chẳng thế biết đó là người thứ mấy.
Nhưng không ai biết gì về anh cả, ngoại trừ M và những người thân tín. Vỏn vẹn chỉ trên đầu ngón tay. Anh đi đi về về đúng với cái lốt linh miêu huyễn hoặc của mình..cô quạnh và lạnh lùng. Bộ mặt sắc như dao mà đồng thời cũng quyến rũ tới từng đường tơ kẻ tóc kia, chỉ làm đắm chìm những cô ả vũ nữ trong hộp đêm trong dục vọng, trong những động tác lả lơi phấn khích...Đã nói rồi, anh cũng đáp trả một cách hời hợt, đơn giản là để ngắm cho mình mục tiêu tiếp theo.
Để khi con mồi lọt vào tầm đôi mắt khói đẹp đẽ, như sáng hơn trong bóng đêm, kẻ đi săn sẽ hững hờ bỏ lại những bông hoa đêm lả lướt hứng tình kia, cùng với nỗi thất vọng và tức giận. Nhẹ nhàng tiếp cận, cùng bản chất một con Linh Miêu xinh đẹp.
Nhanh gọn và chuẩn xác. Linh miêu không bao giờ vờn con mồi như những chú mèo nhà ngoan ngoãn. Chúng nguy hiểm hơn, nhưng cũng giúp con mồi bớt đau đớn hơn.
Và bây giờ, khi đối diện với hiểm nguy, con Linh Miêu mộng du Choi Seung Hyun đã trở lại với những thứ thuộc về nó.
Mảng ký ức lộn xộn không đầu không đuôi đang quấy nhiễu anh mà không hề báo trước.
Những mệnh lệnh sắc lạnh, tiếng súng nổ vang..tiếng máu chảy tràn, tiếng run lên đồm độp của những con mồi xấu số.
Chênh vênh quá. Seung Hyun muốn mình nhớ lại mọi thứ.
Bên cạnh cậu, Seung Hyun có thể vô thức trở thành một tên ăn bám tồi tệ. Anh ghét cái mặc cảm của bản thân khi trông thấy cậu vất vả vì anh. Chỉ hận một nỗi, quá khứ đối với Seung Hyun là tờ giấy trắng, không một thứ gì bảo đảm. Anh muốn làm gì đó cho cậu chứ, muốn nối kết tình yêu của anh và Ji Yong bằng một thứ vững chãi hơn là sợi chỉ đỏ được tết mỏng manh kia. Nhưng bằng cách nào, ra làm sao, khi con linh miêu Choi Seung Hyun chỉ đang tiếp từng bước mơ hồ, với căn bệnh mộng du khó chữa của mình?
Mà đã là mộng du, thì có thể bừng tỉnh bất cứ lúc nào.
Seung Hyun khẽ quay sang nhìn Ji Yong. Đôi mắt nâu của cậu ướt đẫm nhìn anh trân trối. Mái tóc vàng bết chặt vào gương mặt gầy với đôi gò má hình như hóp thêm. Trông Ji Yong xanh xao quá đỗi.
- Mày....tao giết mày đấy thằng khốn !
Tiếng ken két khẽ phát ra từ miệng tên giết người. Cuộc chiến của đồng loại sắp tới hồi gay cấn. Đồng loại cắn xé nhau.
Seung Hyun đã rất khó khăn để xoay sở trong mọi việc. Không có gì che chắn, anh chỉ còn cách phải trực diện với họng súng đối phương. Khẩu súng giành được vẫn còn chặt trên tay, nhưng anh không thế bóp cò khi hắn ta và đám còn lại cứ liên tiếp rào đón anh bằng những cú đá, những cái vung ống tuýp mạnh bạo. Seung Hyun đánh trả lại, giờ phút này nanh vuốt của một con Linh Miêu hoạt động về đêm đã thực sự lộ ra.
- Dễ vậy sao? Tao không tầm thường như chúng mày nghĩ..!
Là Seung Hyun đã nói sao, Ji Yong như không tin được. Phải rồi, chính cậu cũng đã biết trước anh chẳng tầm thường cơ mà. Hình xăm cây thánh giá đen thẫm và vết sẹo dài còn nằm kia..có đánh chết cậu cũng không tin anh là một nhân vật tầm thường.
Tiếng viên đạn tách nòng lần thứ bao nhiêu rồi trong đêm nay?
Seung Hyun đã xoáy chặt viên kẹo vào vai hắn. Đám nheo nhóc đi cùng bắt đầu vã mồ hôi lã lịch. Cái đau quặng lên khiến con thú đói càng thêm điên loạn, hắn quyết lấy mạng Seung Hyun bằng mọi giá .
- Quỷ tha ma bắt thằng khốn! Tao sẽ giết mày !
Giọng nói hắn kề sát bên tai Seung Hyun, vì lúc này hai người đang ra sức đẩy đối phương vào góc chết..Ánh mắt căm hờn hiện diện rõ trong đồng tử họ.
Xót xa cho những kẻ đem tính mạng mình làm trò cho thiên hạ.
Tính hình náo động..có khi Seung Hyun ngỡ mình đã mất mạng vì hắn đã gần kề họng súng vào mình, thế nhưng anh đã vội trở mình tại giây phút hắn ngạo nghễ nhất.
Con thú đói mệt lã đi vì trò mèo vờn chuột mình giăng ra. Hắn giờ này mới ý thức được bản lĩnh vào sự ngông nghênh có trong máu Seung Hyun. Ý định tự tay giết chết anh để hả tức dần dần tắt đi trong hắn, cùng với sự hành hạ càng lúc càng mãnh liệt nơi vết thương mà Seung Hyun vừa ban tặng.
Quên bẳn đi những lời mình vừa nói với đàn em, rằng hãy để mình hắn xoay sở với Seung Hyun, bây giờ hắn vừa cố gắn đánh trả lại anh, vừa quay sang hét ầm lên:
- Bọn bay đứng đấy làm gì? Mau nổ súng đi !
Thật bỉ ổi.
Vành tai Ji Yong rung lên..điều cậu lo sợ đã đến. Quá đủ với sức chịu đựng của cậu. Ji Yong thậm chí chỉ muốn hét lên, hay tự tay cầm lấy khẩu súng mà ngấu nghiến lấy những con người vô sĩ kia.
Tên kia nhắm thẳng hướng Seung Hyun rồi. Anh biết đấy nhưng anh chẳng làm gì được. Anh còn bận giao tranh với một con thú đói sát bên kia mà. Như biết trước được kết cục, anh không màng tới tên kia nữa, chỉ lẳng lặng quan sát Ji Yong.
Nước mắt cậu ướt đẫm. Cậu lại vì anh mà khóc sao. Đừng thế nữa, hôm nay là sinh nhật cậu, anh hứa là sẽ bên cậu kia mà. Anh chỉ muốn nhìn thấy Ji Yong cười..để anh thanh thản tiếp nhận lấy nỗi đau mà thể xác sắp sửa đón nhận. Choi Seung Hyun nguyền rủa chính sự thất hứa của bản thân, vì anh không thể nào bảo vệ được cậu. Đã cố làm hêt sức, nhưng vẫn chưa đủ.
Ji Yong có thể trông thấy tên áo đen kia chuẩn bị bóp cò..Bàn tay hắn khẽ khàng cử động cùng ánh mắt quắt lại, nham hiểm tới lạnh lùng. Vì sao vậy, nụ cười kia đang hiện lên trong hắn, giết chết anh làm hắn vui đến thế kia sao? Cậu giãy giụa, cố gắn vùng thoát ra cái vòng oan nghiệt của tên đang giữ chặt mình. Hình như hắn ta lơ đãng.
Mây đen thẫm bao trùm lấy nền trời rồi. Có lẽ chúng đang nghênh đón một cơn mưa dài sắp tới. Tiếng rên hừ hừ ấm ức, tựa hồ như tiếng nấc nghẹn mà không khóc được, liên tục lan đều khắp một vùng không gian to và rộng.
Bỗng...
ẦM
Tia chớp lóe sáng trên nền trời kìa...sáng lắm. Em có thể trông thấy rõ từng đường nét thanh tú của anh, sống động trên gương mặt chi chít những dấu vết tứa máu do giằng co.
Em chạy đến bên anh rồi, rất gần anh. Anh đang ôm lấy em đúng không? Ấm áp quá anh à! Đừng hốt hoảng lên thế chứ, em không sai mà, em không sai! Chỉ là em không thể một mình đứng ngoài kia, giương mắt nhìn viên đạn oái oăm ấy cắm vào da thịt anh. Anh sẽ đau lắm đấy!
Em đã trông thấy ba mẹ em oằn mình trong vũng máu nhơ nhớp tanh tưởi, cũng vào ngày này của mười bốn năm trước. Anh biết là em đã bị ám ảnh thế nào mà. Những người thân bên cạnh em, rốt cuộc đều rời bỏ em như vậy sao? Em không muốn anh là người tiếp theo.
Anh có thể ôm hôn em không?
Lần này nữa thôi
Em đau lắm...
Viên đạn cắm vào lưng em rồi
Em làm điều đó vì anh
....................
Seung Hyun bần thần hất tên cầm đầu thú tính sang một bên, bất chấp chuyện gì sẽ đến với mình. Vòng tay ấy giữ chặt tên bẩn thỉu kia làm gì? Lẽ ra chỉ nên dành cho một mình cậu trai ốm yếu, đang nấc lên đau đớn và vừa quỵ xuống dưới kia.
Anh không thể ngăn những giọt nước mắt tràn ra nữa rồi, ôm em trong tay, nghe từng hơi thở em đang yếu ớt...
Anh là một gã tồi.
Muôn đời mãi là một gã tồi..
Ngu ngốc và nông cạn.
Nhưng...em đã ngốc hơn anh rồi. Tại sao em lại đỡ viên đạn ấy cho anh chứ, em có thể đứng đấy mà. Em nên hiểu rằng anh đã cố hết sức chống lại bọn chúng chỉ để đổi lấy bình an cho em. Sao em không chạy đi như lời anh nói?
Em làm anh thất vọng quá Ji Yong à!
Mở mắt ra và nhìn anh đi.
Đừng lười biếng nhắm nghiền đôi mắt như thế. Em biết là anh thích ngắm đôi mắt ấy đến nhường nào mà.
Xin em đấy
Ji Yong
--------------------
Cảnh tượng trước mắt gần như làm mọi thứ chùn xuống trong giây lát. Tên cầm đầu ấy quá bất ngờ, có lẽ cả đời hắn cũng chẳng thể làm việc này cho bất kỳ ai. Và ngay chính Seung Hyun cũng vậy, nếu định mệnh không khiến anh trở thành người mất trí và quen biết với Ji Yong.
Vết đạn xé toạc da thịt cậu, nằm sâu trong thân thể. Thứ dịch đỏ nhanh chóng giàn ra lũ lượt. Bờ môi phớt hồng giờ này tái nhợt, thều thào trong từng tiếng nấc nghẹn lòng, và bàn tay còn vô thức đặt lên trên gương mặt bê bết nước mắt hòa vào máu của Seung Hyun. Đồng tâm kết vì thế mà hình như càng thêm đỏ thắm.
- Cười đi anh..! Em không sao mà!
Seung Hyun ôm chầm Ji Yong siết chặt, anh không muốn vòng tay này nới lõng ra dù một giây...Bởi vì anh sợ rằng, chỉ cần một chút lơ đãng, ai đó sẽ mang Ji Yong của anh đi mất.
- Vâng, em sẽ không sao!!
Anh vội vẽ ra trên đôi môi mình một nụ cười chát đắng, đưa tay quệt đi những dòng tinh khiết chảy tràn trên đôi gò má gầy của Ji Yong.
- Anh cười này..em nhìn anh đây..Không Ji Yong à..mở mắt ra đi em, nhìn anh này...Ji Yong à..đừng nhắm mắt lại..Nghe thấy anh nói gì không?
Ê chề quá.
Hạ vàng trong vắt, nhuốm đỏ thứ sắc màu tàn nhẫn.
Vâng..đỏ đến tàn nhẫn.
------
- Ngưng được rồi..! quá đủ cho trò đùa này!
Giọng nói sắc lạnh khẽ khàng ma sát vào lớp không khí ẩm thấp, cùng một vệt dài vung lên sáng choang giữa bóng đêm. Đâu đó có một bóng người ngã quỵ, gục đầu giữa mùa hạ ướt đẫm cùng sắc đỏ, quyện chặt những giọt nước mưa thô kệch bắt đầu ào ạt đổ xuống.
Mưa.
Mưa đang muốn rửa trôi hết mọi tội lỗi ê chề mà con người đang gây ra và giày xéo thân nhau.
------
Đâu đó có tiếng sấm thở than.
.
.
.
TBC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét