Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Linh miêu_Chương 15-end

Chương 15



Phần 1

Chiếc rèm cửa màu diên vỹ sờn cũ khẽ khàng lay động theo chiều cơn gió vừa vờn qua, mang theo cả dư vị mùa thu thơm lựng thuộc về dăm đóa hoa cúc dại đánh thức khứu giác Ji Yong. Không phải là mùi xác chết đông đảo, cũng chẳng là vị máu nhớp nháp tanh nồng. Dịu nhẹ và thuần khiết hơn bao giờ hết. Ji Yong thôi không ngủ nữa, mọi thứ lòe nhòe rồi rõ dần trước tầm nhìn của cậu. Nhưng chỉ vừa lúc ấy, cơn đau âm ỉ nơi những vết tích lớn nhỏ trên thân thể chợt khiến cậu có cảm giác như bị xé lìa ra từng mảnh nhỏ khi cố nhướn đầu lên cao một chút để tìm kiếm bóng hình quen thuộc mặc nhiên đã khắc quá sâu trong tâm hồn cậu.

Đã từng tồn tại trong quá khứ một buổi mai mùa thu những tưởng quá yên bình nhưng lại mang đến cho Ji Yong cơn đau đớn tột cùng như thế, mà rồi rốt cuộc sự tổn thương thể xác lại nhẹ nhàng hơn gấp vạn lần nỗi hụt hẫng ê chề khi nhận ra mình gần như chẳng còn biết gì về tung tích Seung Hyun.

Ji Yong không cho phép mình tiếp tục những nghĩ suy tiêu cực, bởi trong trí nhớ nhập nhằng vì cơn đau lấn át, cậu vẫn nhớ rất rõ, rằng Seung Hyun đã tìm thấy con đường thoát thân cho anh và cậu giữa màn đêm đen đặc bủa vây.

“Cạch”

Là anh phải không Seung Hyun.

-Ji Yong...

Cậu thở nặng nhọc, trân trối nhìn về con người đối diện mình. Tại sao vậy? Tại sao vẫn là Lee Seung Ri, có lẽ nào mọi chuyện lại tái diễn một lần nữa? Cậu không muốn mất anh, không muốn phải một mình chóng chọi với nỗi nhớ từng có khi khiến cậu trở nên bi lụy. Nó thật sự rất đau, đau lắm.

-Seung Hyun...Seung Hyun ơi....Seung Hyun...

Linh miêu _ Chương 14

Chương 14



-Giỏi lắm Choi Seung Hyun...Để tao xem, giữa tao và mày, ai mới là người thắng áp đảo trong trò chơi này.

Trước mắt Seung Hyun, mái tóc vàng rũ rượi của Ji Yong vẫn trong bàn tay nhơ nhuốc của con người đã một thời anh xem như cha đẻ. Ánh nhìn nâu ướt ấy chưa bao giờ vơi bớt niềm tin tưởng dành cho anh, có đi chăng nữa cũng chỉ tồn tại trong một phút giây quá hẫng. Tình yêu mà cậu đối với anh to lớn tới mức, khiến anh đang cảm thấy bản thân mình mạt hạng đến chẳng nên tồn tại thêm một phút giây nào, vì anh mang theo bên mình cùng quá nhiều điều tội lỗi, không xứng đáng nhận lấy yêu thương từ cậu đâu, không xứng đáng...

Thứ cảm tình rẻ tiền của anh đã giết chết cuộc đời Kwon Ji Yong.

Nếu số phận anh đã buộc anh chọn cho mình cuộc sống tanh bẩn cùng máu và thuốc súng, thì tại sao lại dẫn dắt để anh gặp Kwon Ji Yong, để anh khao khát tình yêu từ cậu, để anh bất chấp mọi thứ mà nâng niu cậu, rồi đến bây giờ, lại cảm thấy quá bất lực tới mức sắp ngã quỵ cùng ý nghĩ rằng sẽ mãi mãi đánh mất đi thứ mà mình đã quá khó khăn mới tìm kiếm được.

Nhưng nhất định, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của chính mình, anh cũng phải đưa cậu an toàn ra khỏi nơi này. 

Anh sẽ rời khỏi cái kiếp sống đốn mạt hèn hạ này...

Linh miêu _ Chương 13

CHƯƠNG 13

Nắng vẫn yếu ớt cắt từng vệt mỏng qua ô sáng, ánh lên mái tóc vàng lấp lánh đang gục xuống, đẹp dịu dàng từng nét xoáy chặt vào đồng tử Seung Hyun. Sẽ chạm vào đấy, đôi mắt nâu, gò má gầy, cánh môi bạc...

-Còn chần chừ...!!!

Liệu rằng còn điều gì cay đắng hơn thế này, khi chính tay Seung Hyun phải vùi dập người mà anh yêu thương nhất. Bóng tối cười nhạo anh, nắng vàng chê trách anh, thế gian nguyền rủa anh,...và Kwon Ji Yong rồi sẽ căm thù anh.

Seung Hyun mím chặt môi, ngăn không cho nỗi dằng xé hòa thành bất cứ âm sắc nào khiến hắn sinh nghi. Đôi mắt khói vẫn giữ nguyên sắc lạnh, dường như muốn xé nát đi màn tối đen kịch đang bủa vây chung quanh mình. Những ngón tay thon dài dừng lại nơi cằm Ji Yong, bám hờ rồi đột ngột nâng gương mặt cậu lên, gương mặt đã nhấn chìm anh vào tình yêu tưởng không gì ngăn cản nỗi. Hơi thở cậu lạnh lẽo đứt đoạn qua khuôn miệng nhỏ mở hé, không còn đủ chỗ để một âm thanh rên xiết nào thoát ra dù đau đớn.

-Mày bị điếc sao?

Gió lay động rèm mi mỏng...

Gió lén lút lùa, đưa giọng nói trầm khàn chạm nhẹ vào vành tai.

Gió đùa bợt mảnh áo sơ mi trắng, hé lộ hình xăm quen thuộc vẫn khảm sâu nơi bờ ngực.
Bóng anh lòe nhòe sau màn nước dày đặc, đục quánh tan vội nơi điểm cuối bờ sáng duy nhất trong căn phòng tối, đủ cuốn hút và đặc biệt để Ji Yong nhận ra.

Không phải mơ.

Là anh, Choi Seung Hyun.

Linh miêu _ Chương 12

CHƯƠNG 12


Biết đâu, bước đi tiếp theo là lối tắt ngắn nhất đưa con linh miêu về với Chúa.

Anh túc theo chiều gió lay động...

Seung Hyun nghiêng đầu trông theo từng đường nét trên gương mặt người con trai đối diện. Hắn ta vẫn đứng im, vẫn cái nhìn hướng về anh không thay đổi. Bỏ qua hết mọi thứ sắp xảy ra, cuống họng khát cháy ấy vẫn cố gắng buông ra đôi lời khản đặc.

-Lần theo lối của cúc dại và biến đi!!!

Không đành lòng

...

Vì cớ gì trong giây phút đối diện giữa sinh và tử, bản chất chân thiện của con người mới bộc lộ mạnh mẽ, không nhơ nhuốc, không tanh bẩn như tất cả những gì bắt ép họ phải tàn ác như thường lệ.

Hắn tìm thấy được gì nơi anh, bản lĩnh của một tên giết người làm theo lệnh lẽ nào đủ sức cảm hóa được tâm hồn lạnh lẽo ấy, hay chính vì hắn vốn dĩ là một con người quá đỗi tốt đẹp, đến nỗi không muốn làm kẻ thù của mình bị vạ lây.

Linh miêu _ Chương 11

CHƯƠNG 11

Vòi nước từ trên cao trút xuống người Seung Hyun những giọt nóng bỏng và ào ạt. Rửa trôi hết đi, đừng để vương vất lại trong anh chút lắng lo nào nữa. Rồi anh có thể như ngày xưa, ung dung xoay thẳng họng súng vào con mồi mình đang săn đuổi, một phát nhẹ hẫng kết thúc trong làn khói thuốc súng lởn vởn và huyễn hoặc.

Anh sẽ lại nép mình trong tiếng nhạc chói tai của hộp đêm, lại tự do gắn hờ vành môi mỏng tang lên những đường cong xa lạ, hoàn toàn không nhen nhóm chút tình yêu.

Hoàn toàn khác với những đêm ấy.

Dòng nước xộc thẳng vào đáy mắt Seung Hyun, xen lẫn cùng một vệt nóng chạy dài theo phần xương gò má nhô cao.

Seung Hyun tự nhủ với mình, đó không phải là nước mắt.

Vết sẹo còn nằm ngay trên trán kia, cùng bao nhiêu vết khác rải rác trên da thịt. Hình xăm cây thánh giá màu đen huyền như sứ giả đêm tối. Tất cả là minh chứng cho cuộc sống của anh, một con linh miêu đẹp đẽ nhưng cực kỳ nguy hiểm. Đôi mắt sáng quắt của nó có thể xuyên thấu hết mọi ngỏ ngách giữa bóng đêm, khiến không có một con mồi nào thoát khỏi tầm ngắm.

Nhưng...

Có ai nào biết, khi nó giương mắt nhìn chính bản thân mình, chỉ là những hình ảnh đứt quãng và rời rạc. Nó thấy cơ thể mình chi chít những vết thương sau trận giao tranh với con mồi lẫn địch thủ, kẻ có thể cướp lấy miếng ăn ngon từ trong tay nó. Con linh miêu ra sức giương móng vuốt của mình về phía trước, mãi cho đến sức cùng lực kiệt...

Và rồi trở về trong tình trạng bê bết.

Linh miêu _ Chương 10

CHƯƠNG 10

Sắc hạ vàng héo rũ

Đôi chân tôi cố chạy trốn khỏi ký ức thuộc về em.

Nỗi đau mãi mãi như hình xăm

Chỉ có thể khắc sâu

Nhưng chẳng bao giờ bôi xóa được...


-----------

Seung Hyun đã chạy trốn Ji Yong.

Quá khứ tệ mạt của mình khiến anh cảm thấy bất lực với mọi điều. Nhất là khi đối mặt với Ji Yong. Anh không muốn tâm hồn cậu bị vướng bận bởi thứ tình yêu dành cho một tên sát thủ. Qua màn kính mờ của căn phòng trắng, Seung Hyun nuốt nước mắt trông theo gương mặt hốc hác của cậu, và cả những giọt dịch truyền loong toong nhiễu xuống. Gương mặt thiên thần ấy làm sao có thể kề cận với người như anh. Anh là một con ác quỷ.

.

Gối Ji Yong gục phịch xuống nền gạch lạnh tanh, đôi mi ngấn lệ cũng thiếp đi vô tội vạ liền sau đó.

.

Nền gạch lạnh lẽo áp chặt vào đôi má Ji Yong. Seung Hyun lúc này như chết lặng đi. Anh bỏ qua hết những mặc cảm trong lòng mình, vội vàng đến chạy đến bế thốc Ji Yong trong vòng tay. Cậu yếu đuối, rũ rượi tựa vào bờ ngực Seung Hyun, vết máu nơi cổ tay trượt dài thành một đường chỉ đỏ.

Giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống từ khóe mắt cay nhức của Seung Hyun.

Linh miêu _ Chương 9


CHƯƠNG 9

Thu đầu mùa bao giờ cũng mang về những sắc vàng óng ả. Lá ngoài sân rụng nhiều, lả tả rơi và khẽ khàng bước chân vào cuộc phiêu lưu cùng gió. Rồi trên quãng đường đi đầy bất ngờ đó, lá mãi vẫn là một kẻ cô độc, bất ngờ được cơn gió yêu thương đôi chút, lại hững hờ lãng quên. Khi ấy, lá sẽ chỉ còn một mình, ở một nơi xa lạ nào đấy và từ từ đón đợi ngày rục nát.

Ngày hạ héo tàn rồi.

Mi mắt mỏng của Ji Yong động đậy..

Cậu đang dần lấy lại ý thức, từng ngón tay đã khẽ nhịp nhàng trôi theo những sợi dây thần kinh xúc giác. Ánh sáng từ khung cửa sổ hắt vào khiến cậu nhanh chóng lấy lại ý thức. Nỗi đau quặng lên nơi vết thương càng có chiều hướng chẳng thể thõa hiệp..chỉ chực chờ khi Ji Yong cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình, sẽ liền vồ lấy mà hành hạ.

Đau lắm.

Khi ta còn cảm nhận được nỗi đau, tức là ta vẫn còn sống.

Đôi mắt nâu ướt nước của Ji Yong hé mở, khẽ cục cựa chiếc cổ tay gầy thắm đỏ màu đồng tầm kết, và chằng chịch ống dẫn đến túi dịch truyền đang treo trên giá cao sát giường nằm. Không khí khô một ngày đầu thu xộc vào hốc mũi tịt nghẹt, khiến hai chiếc lỗ tròn ấy đột nhiên lười nhát hít vào thở ra. Không gian toàn màu trắng, trắng như thiên đường. Và xa lạ.

Một cảm giác lo lắng dâng tràn trong lòng Ji Yong.

Seung Hyun...

Linh miêu _ Chương 8

CHƯƠNG 8

Cậu và anh quay về nhà cùng niềm vui khấp khởi. Một buổi ra ngoài đầy ý nghĩa cho ngày sinh nhật Ji Yong. Hạnh phúc bao giờ cũng làm cho con người ta mất cảnh giác.
.
.
.
Những bóng đen vờn trước mắt Seung Hyun và Ji Yong như trêu ngươi. Ánh mắt độc địa kia xoáy sâu vào tâm trí hai người hệt đêm đó, đêm anh đã liều mình cứu cậu, dù không thể nào ngờ trước được rằng, khẩu súng ương ngạnh ấy lại ngoan ngoãn nghe theo lời mình đến thế.

Gió thốc mạnh hơn rồi, cuốn trôi những lọn tóc vàng của Ji Yong về phía sau, và cả của Seung Hyun nữa. Vết sẹo trên trán anh hững hờ lộ diện. Một nỗi lo đã chực chờ hình thành trong lồng ngực Ji Yong, mạnh mẽ quá...tim cậu đang đập kìa. Cậu sợ bọn người này sao? Không đúng, Ji Yong đâu phải lần đầu tiên đối mặt với bọn người này. Từ khi rời khỏi viện mồ côi năm 18 tuổi và sống tự lập bên ngoài, Ji Yong bao giờ cũng chuẩn bị tâm lý rất kỹ để đối mặt với cái chết như ba mẹ mình. Cậu biết bọn người kia rồi sẽ tìm ra cậu. Vậy thì Kwon Ji Yong đang lo sợ điều gì. Anh đang ngay bên cạnh. Nhưng có điều gì đấy...

Đuôi mắt màu khói ám muội của Seung Hyun khẽ quay sang Ji Yong. Lúc này hai người đã đứng song song với nhau và đối diện với lũ người áo đen. Một cuộc sáp lá cà đúng nghĩa, dù hai bên không hề cân bằng sức lực.

Những viên kẹo đồng vô tình không mắt kia, sẽ chẳng bao giờ tha cho ai, cũng không nhân nhượng với bất cứ thứ gì. Khi tách khỏi nòng rồi, chúng chỉ có một phương hướng định sẵn, là phải lao vút về phía trước. Cũng như những kẻ đã vạch lối đi cho chúng - những cổ máy giết người theo lập trình - chẳng bao giờ có thể quay đầu.

Không thể nào quay đầu.

Linh miêu _ Chương 7

CHƯƠNG 7

Bằng một cách nào đấy, tình yêu làm cho con người ta trở nên ích kỷ. Đúng thế không?

Trăng trên đỉnh đầu vờn đục, không trong.

Seung Hyun siết chặt bàn tay gầy của người anh yêu, hôn nhẹ nhàng lên vầng trán bị lớp tóc vàng tơ che phủ. Ánh nhìn đầy ắp yêu thương kia, có lẽ còn quá đỗi xa lạ với cả thế giới, nhưng lại là thứ hạnh phúc lớn lao dành cho hai trái tim yêu đang rạo rực. Và cũng vì thế, nên đã khiến họ lơ là với những gì đang xảy ra xung quanh mình.

-Tại sao lại bỏ đi vậy, em đã lo lắm anh biết không?

Ji Yong vừa chậm rãi bước đi cạnh Seung Hyun, vừa nói bằng ấm sắc nho nhỏ, chỉ cần thế thôi anh cũng đã đủ nghe thấy cậu nói gì. Chính vì hai người quá gần nhau rồi, thậm chí đã hòa làm một.

Anh mỉm cười nhìn cậu, bẹo nhẹ vào chiếc gò má hốc hác, trắng bệch. Trông cậu xanh xao đi nhiều. Nó khiến Seung Hyun cảm thấy xót xa hơn bao giờ hết.

-Anh chẳng biết, anh sợ mình sẽ làm tổn thương em.

-Anh bị ngốc sao? Anh phải hiểu rằng em đã lo lắng thế nào chứ..Làm sao có thể muốn đi là đi như vậy. Em đã muốn chết đi..

Linh miêu _ Chương 6

CHƯƠNG 6

WARNING: Yaoi (rating T)

Chiếc xe hơi bóng loáng đổ xịch lại phía trước cánh cửa cổng trước nhà Ji Yong. Một tâm trạng bất an len lỏi khắp tâm trí Ji Yong mà chính cậu cũng đang quá mơ hồ chẳng thể hiểu nỗi nó là gì nữa. Một mặt, Ji Yong thật tình rất muốn gặp Seung Hyun. Mặt khác, cậu lại quá hoang mang chẳng biết khi ấy cậu và anh sẽ lại tiếp tục như thế nào. Có quá nhiều gúc mắc giữa anh và cậu. Nó làm Ji Yong phải liên tục chạy trốn trên đôi chân mỏi nhừ và một thân thể còm cõi dần mất hết sức.

-Tới nơi rồi kìa, sao anh thẩn thờ vậy Yongie?- nét mặt bối rối và trầm tư của Ji Yong đã khiến cho Min Yong lấy làm lạ.

Giọng nói ấm áp của cô gái bên cạnh khiến Ji Yong đánh bật ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Liếc mắt nhìn sơ qua cánh cửa trắng đang khép chặt, một ý nghĩ không tốt lành nhen nhóm trong đầu óc cậu.

-Ừ, thôi anh vào nhé, em về đi...

-Không, em muốn vào mà,..chàng trai ấy..ý em là..bệnh nhân của anh...còn đó không?

Ji Yong thoáng lặng yên. Cậu bỏ đi mấy ngày nay, không hề đoái hoài gì tới con người quá nhiều bí ẩn ấy. Cậu ngốn hết quỹ thời gian của mình vào những trò vui vô bổ chỉ để cố xác minh rằng mình vẫn đang rất đỗi bình thường như trước đây. Nhưng mà, càng lúc Ji Yong càng đang mỏi mệt với chính giải pháp mà mình nghĩ ra. Cậu thấy thất vọng với mọi thứ, thất vọng với chính tình cảm của trái tim mình.

-Thôi nào, nghe anh đi Min Yong...

Nhưng cô gái ấy vẫn cương quyết lay tay Ji Yong cố thuyết phục cậu.

Linh miêu _ Chương 5

CHƯƠNG 5

Tình yêu chân thành chưa bao giờ có lỗi...

Có đúng thế không?

-------
Ji Yong nâng thìa cháo lên trước mặt Min Yong, khẽ cười với cô một nụ cười ấm áp.

-Ăn thêm nữa nhé..

Hạnh phúc như lần nữa tìm đến Min Yong, trước mặt cô chính là người con trai mà cô thương yêu . Để có được người này, cô thậm chí có thể chết, chỉ đổi lấy sự quan tâm ấy. Người ta có thể nói Min Yong mù quáng, nhưng đối với cô, không có cái giá nào là đắt khi đó là Kwon Ji Yong.

Bằng cái giọng nũng nịu, Min Yong đáp lại:

-Em no căng bụng rồi đây Yongie ạ.

Cậu lại cười với cô, chẳng hiểu sao cậu chẳng thể nói gì mà chỉ lặng lẽ cười như thế. Chính Ji Yong cũng chẳng còn xác định được mình đang nghĩ gì, và vì lý do gì bản thân lại trở nên khó hiểu như hôm nay. Vừa lúc ấy, ba mẹ Min Yong bước vào và vẫn gửi đến Ji Yong ánh nhìn không hề có chút thiện cảm như mọi lần.

-Cậu về được rồi, nơi này có chúng tôi lo..

Vai Ji Yong khẽ nhích lên thay cho sự chấp nhận có phần dèm pha của cậu. Ji Yong có lúc đã định bụng sẽ bảo rằng, nếu không vì Min Yong nằng nặc giữ cậu lại, thì còn lâu cậu mới ở đây để nhìn sự cay cú trên gương mặt của ông bà Park. Nhưng Min Yong đã nhanh chóng níu lấy tay cậu.

Linh miêu _ Chương 4


CHƯƠNG 4

-Đừng nói gì hết Seung Hyun, chúng ta như thế là quá đủ...!

-----

Ji Yong quờ quạng trong ánh sáng vàng nhạt hổ phách của chiếc đèn ngủ rời khỏi giường đi vào phòng tắm. Ngước mặt hứng trọn những tia nước lạnh buốt, tới nỗi làm bờ môi hồng của cậu khẽ run run và chuyển sang màu tím nhợt. Chắc chỉ có thế mới khỏa lấp đi hết sự nóng bức, tức tối trong Ji Yong lúc này. Đôi mắt mỏi nhừ của Ji Yong khép chặt, vô tình để hình ảnh người con trai kia bước chân vào suy nghĩ của bản thân mình. Cậu bất lực với chính sự mâu thuẫn trong con người cậu, cậu căm ghét cái ham muốn và khoái cảm quái ác kia. Cũng vì nó mà suýt tí nữa, cả cậu và anh đã đánh mất chính mình.

Từng nhịp thở hối hả ấm nóng của Ji Yong tới giờ này còn quấy nhiễu mãi đầu óc Seung Hyun. Một cảm giác tội lỗi nhấn chìm Seung Hyun, nó khiến anh gần như không dám nhắm mắt. Seung Hyun sợ đôi môi ngọt ngào và hương thơm Chivas trong từng nhịp thở kia lại hiện ra, rồi làm anh mất hết tự chủ. Và anh thật sự lo rằng, sự đường đột khi nãy của mình sẽ làm cho mối quan hệ của hai người đi vào ngõ cụt. Đôi môi bạc thếch của Seung Hyun vô thức đánh bật ra một câu nói mà xem chừng giờ này đã trở thành vô nghĩa, vì sự thật chẳng có ai lắng nghe anh cả.

-Xin lỗi..Ji Yong!

Trùng hợp đó cũng là thứ mà Ji Yong đang nghĩ. Rồi ngày mai, hai người sẽ nhìn nhau thế nào? Hai thằng con trai yêu nhau ư? Nó gần như là một nỗi ám ảnh, ngay cả đối với những người trong cuộc.

Linh miêu_Chương 3


CHƯƠNG 3

Seung Hyun vẫn yên lặng nhìn cái nắng của ngày hạ đổ dài bên ngoài ô cửa sổ sơn trắng. Một tuần đã trôi qua gần hết, thế mà mọi thứ trong anh vẫn giản đơn tựa như một tờ giấy trắng tinh tươm. Seung Hyun đã cố nhặt nhạnh, chắp nối từng mảnh vỡ vụn của bức tranh ký ức nguệch ngoạc, nhưng đổi lại chỉ là những thứ xáo rỗng, không đầu không đuôi.

Ji Yong nhìn thấy được hết mọi nỗ lực của Seung Hyun qua ánh mắt ấy. Cậu không hiểu nỗi tại sao bản thân mình lại cảm thấy dâng tràn một nỗi thương cảm cho con người mới vừa quen biết kia. Định mệnh quả là biết khéo trêu đùa con người ta bằng những trò chơi nhàm chán không hồi kết. Nó bắt người ta phải vật lộn từng giây từng phút chỉ để tìm thấy sự bình yên đắt đỏ cho chính mình.

-Đừng lo lắng nữa Seung Hyun, mọi chuyện không tệ tới mức đó đâu!

Seung Hyun chợt vẽ lên đôi môi đã bắt đầu khởi sắc của mình một nụ cười đúng nghĩa. Anh có thể ủ rũ với chính những nỗi muộn phiền của bản thân mình, thế nhưng lại bất giác mỉm cười thật tươi khi nghe thấy giọng nói thanh trong của cậu.

-Tôi biết rồi nhóc!

Ji Yong tỏ ra cáu kỉnh, đôi mắt nâu của cậu nheo lại nhìn anh lộ rõ nét bất bình

-Này, tôi có tên đàng hoàng sao anh không gọi, ai là nhóc chứ? Tôi đã 22 tuổi, và nói không chừng tôi nhiều tuổi hơn anh đó !

Một câu nói nào đó lục bục trong cổ họng Seung Hyun mà không rõ ràng phát ra thành lời khiến Ji Yong cảm thấy hơi khó chịu. Anh chàng này luôn khó hiểu trong mắt cậu. Nói cho cùng cũng chính bởi vì bề ngoài anh toác lên nét gì đó quá lạnh lùng, cùng vết sẹo dài kia và hình xăm đẹp đẽ nơi ngực đã khiến anh hoàn toàn trái ngược với tính tình hiện giờ.

Linh miêu _ Chương 2


CHƯƠNG 2


Bóng trăng trên đỉnh đầu mãi mê phát ra thứ ánh sáng vàng úa ôm trọn lấy mọi ngỏ ngách của thánh phố, đổ dài bóng một chàng thanh niên gầy xộc đang cố gắn mang vác trên đôi vai mình một thân thể bất động, to kềnh. Con phố nhỏ hiện ra, tưởng chừng có thể dài như vô tận nếu đâu đó không có ánh sáng hắt ra từ những khung cửa số khép hờ. Lẫn trong không gian chỉ còn nghe thấy từng nhịp thở ngắt quãng, có lúc như quyện lại làm một của hai con người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Ji Yong cố tránh những vật cản trước mắt một cách khó khăn, khi trên bờ vai nhỏ của cậu, đầu của người ấy cứ mặc nhiên gục gật theo từng nhịp bước, cùng lúc đó thì cả thân thể mềm nhũn lại khiến cậu thoáng rùng mình, và tự nhủ rằng chẳng biết từ nãy tới giờ mình có đang cố gắn mang về nhà một xác chết hay không?

Ji Yong hắt ra tiếng thở nặng trịch nghe gần như một người nào đó vừa trút hơi thở cuối cùng. Cả thân người Ji Yong cũng ngã vật ra giường cùng lúc với thân thể to lớn ấy. Khắp thân thể cậu bỏng rát, tựa hồ như có thể chực chờ bốc cháy thành một ngọn lửa đỏ rực. Lớp biểu bì da nóng ran, đang kêu cứu trong tuyệt vọng. Đôi mắt Ji Yong cay nhức, cậu thậm chí đã thiếp đi hẳn một lúc ngay sau đó. Bên tai cậu là những nhịp thở dồn dập rồi bỗng đột nhiên ngừng lại...Là của cậu à? Cậu yếu đến thế kia sao?

Cố nhấc thân mình lên, Ji Yong với tay bật nhanh công tắc đèn. Hàng mi cậu khẽ nheo lại tập quen dần với ánh sáng khi một hồi lâu mãi mê vật lộn cùng bóng tối. Nhưng một thứ màu đỏ nhớp nháp đã bắt buộc đồng tử Ji Yong tập trung về chúng. Thứ chất lỏng kia dây đầy trên hai bàn tay cậu, và trên lưng cũng đã cảm nhận thấy sự ướt át thấm đượm bết chặt vào da thịt. Và hình như, màu đỏ ấy còn đang dần chiếm lấy tấm gra trải giường trắng tinh của Ji Yong.

Linh miêu _ Chương 1


CHƯƠNG 1

- Nổ súng đi..!!!


Cậu bé trai 10 tuổi giương cặp mắt đỏ sọng ướt đẫm nhìn ba mẹ mình thoi thóp trong vũng máu. Mới lúc nãy thôi, nó vẫn con được mẹ nó ôm lấy trong vòng tay âu yếm, trong khi ba nó đang thư thả ngồi đọc báo cạnh bên. Chấm dứt hết rồi. Phía sau cánh cửa gỗ, nó đã nhìn thấy ba mẹ nó oằn mình hứng chịu bao nhiêu đợt đạn xối xả xuyên sâu vào da thịt. Răng nó cắn vào môi tới bật máu, nó muốn hét lên, bảo bọn giết người ấy hãy dừng lại, nhưng nó nhớ ánh mắt trân trối và hốt hoảng của mẹ nó, và giọng nói run run ấy, căn dặn nó dù thế nào cũng không được bước ra, không được lên tiếng. Nó đã khóc nấc tưởng như sắp ngất xỉu khi nghe những tiếng rên xiết đớn đau của hai người nó thương yêu nhất nhỏ dần. Tan vỡ hết rồi sao?

Giờ này, tay nó đang cầm chặt khẩu súng người đàn ông lạ mặt ấy đưa cho. Nó không biết ông ta là ai cả, nhưng nó hiểu rằng, lúc nãy không nhờ ông ấy, thì nó có lẽ cũng đã chịu cùng số phận với ba mẹ nó, khi nó bị một trong những kẻ sát nhân phát giác. Tiếng thúc giục của ông ấy vang vọng trong tai nó, những vệt máu lên loáng của ba mẹ xoáy chặt vào mắt nó. Tên này là tên cuối cùng, và ông ấy muốn nó làm thế. Một tia lửa căm thù tột độ dâng tràn trong đồng tử, nó giương súng, thật vững chãi.

"Đoàng!!!"

Hắn ta không ngờ, mà chính nó cũng không ngờ, vừa rồi nó vừa nổ súng. Phát súng đầu tiên trong cuộc đời nó.

Khi ấy, nó hiểu rằng, số phận của cậu nhóc Choi Seung Hyun đã thật sự thay đổi.

Song sinh _ Chương 8


Đêm lặng gió dần qua đi, chỉ có lòng người đang mãi mê lạc bước giữa cơn bão tuyết.

Màn đen tan nhanh trong khoảnh khắc từng tia sáng bạc chực chờ chạm nhẹ vào lớp bông xốp mịn vươn trên ô cửa trắng, ánh lên những hạt long lanh trong suốt như nước mắt của một buổi bình minh nhuốm đậm màu kết thúc.

Ngoài kia, trời đông còn đang khóc.

Jiyong vẫn nằm sóng soài trên nền gạch lạnh buốt úa vàng, mi mắt sưng mọng giờ này gần như hoàn toàn ráo hoảnh, chẳng hề vấn vươn lại dù chỉ là chút ít tàn dư của sự yếu đuối.

Mặc cho đêm và ngày lãnh đạm luân phiên nhau tìm đến, Jiyong vẫn tìm cách rúc sâu vào một góc tối tăm nhất của căn phòng tịch liêu trống rỗng, hàng chuỗi thời giờ qua đi cố gắng gượng  vượt qua cái sự thật mang tên nghiệt ngã ấy. Nhưng rồi, khi chút ánh mờ  lúc mặt trời lên đổ ập vào từng ngóc ngách phủ vùi bao nhiêu bụi tuyết, cậu vẫn phải gồng người đối diện với thân thể đơn độc của chính mình, kiệt quệ tựa hồ một cái xác héo khô rũ rượi với linh hồn đã từ bao giờ nương theo mảnh tro tàn của Kwon Jishin lao nhanh vào lòng nước.

Song sinh _ Chương 7


-Thì ra...đây là bản chất của mày!

Đôi môi nhạt sắc nhún nhường vỏn vẹn một điệu cười nửa miệng, bén ngót cắt qua tâm trí anh tựa như mảnh trăng hình lưỡi liềm ngày đầu tháng. Chỉ có vậy, mảnh áo sơ mi trắng gã đang giữ trên tay đường đột lọt thỏm xuống nền gạch, là áo của anh.

Nhanh như cắt, Seunghyun đẩy bật con ả tóc vàng đang trố mắt ngạc nhiên kia ra rồi vươn nhanh người về phía đó.

-Jiyong à...không phải vậy đâu!

Đôi mắt nâu trống rỗng với ánh nhìn cũ kỹ khẽ nhướn lên đăm đăm dõi theo từng đường nét khẩn trương của Seunghyun, rồi chậm rãi hạ xuống phần cổ tay trắng ngần đang bị anh giữ chặt. Sâu trong đôi đồng tử của kẻ đối diện, anh trông thấy rõ gương mặt chính mình cứ ngày một lớn dần, lớn dần theo mỗi thời khắc khoảng cách của cả hai từ từ thu ngắn lại.

-Còn thiếu chi tiết nào quan trọng sao? Nếu thấy cần thì mày nói đi.

Dù vẫn chẳng thể nào xác định được gã đã có mặt từ khi nào để lắng nghe và nhìn thấy hết những việc vừa rồi, nhưng anh vẫn muốn có một lời giải thích, thế mà tuyệt nhiên, từng câu chữ cứ nghẹn lại ở vành môi, mấp máy mãi chẳng thể thốt ra.

-Tôi...

Song sinh _ Chương 6


Khi ánh tà dương cuối ngày buông mình bất lực trước vòng tay ôm siết vồn vã của  bóng đêm, nối liền sau đó là bao nhiêu thân xác quắt quay tiếp tục lao vào trò vui cợt đùa không điểm kết.

Cậu ngồi bó gối trên thượng tầng GD, mi mắt ráo hoảnh đăm đăm dõi theo từng vệt sáng liên hồi chớp nháy phát ra từ hàng vạn cỗ kim loại kềnh càng đang lao nhanh rối loạn cùng khói bụi dưới kia, tựa hồ muôn ngàn nét vẽ nguệch ngoạc vụn vỡ trên phông nền rót đậm sắc đen tàn tạ. Cả Seoul to lớn phồn hoa dường như vẫn trên đà thu gọn nơi tầm mắt, rẻ mạt và tầm thường khác nào chính kẻ mang tên Kwon Jiyong tồn tại trong tâm trí cậu.

Ngước nhìn cái bóng chính mình đổ dài trên nền gạch, cậu nhếch môi thành một điệu cợt đùa nửa miệng, sao nó lại trông mỏng manh và xiu vẹo đến nhường này.
Đã là điếm, thì bước chân đến nơi nào cũng vẫn là thân phận nhơ nhuốc ấy thôi, vậy lý do gì cậu cứ ngoan cố ra vào cái hộp đêm GD này cơ chứ.

Giờ này chắc là trong ấy đã đông đúc náo nhiệt lắm rồi đúng không?

Những con đàn bà dâm loạn đó đang rên xiết thét gào vì nhớ nhung thèm khát cậu đúng không?

Và...

Anh vẫn xuất hiện ở đấy, vẫn từ tốn ngồi vào góc khuất  cùng điếu thuốc cay xé chểnh mảng trên môi...vẫn đang chờ đợi cậu, phải vậy không?

Song sinh _ Chương 5


Lớp tóc màu hung đỏ thấm đẫm nước rũ rượi áp chặt vào vầng trán trắng ngần bướng bỉnh, hàng mi dịu dàng cụp xuống ở vị trí ánh đèn cao áp sáng choang phía sau gãy đoạn cắt qua làm long lanh thêm một hạt ngọc châu ứ đọng nơi cuối đuôi mắt khép hờ mỏi mệt. Trông gã lúc này thật yên bình và thậm chí là quá đỗi vô hại, chẳng còn gồng người tỏ ra mạnh mẽ, giống hệt như cậu bé Jishin anh vẫn gặp thường ngày.

Có lẽ, Seunghyun đã quên, những đứa trẻ song sinh dù tồn tại ở hai thực thể tách biệt nhau nhưng chúng vẫn nghiểm nhiên hòa làm một. Và rằng, Kwon Jiyong dẫu có ương ngạnh cứng đầu đến mấy, cũng luôn tồn tại bản ngã sâu tận bên trong là một sinh linh yếu đuối và thanh khiết hơn bất cứ điều gì.

Anh trườn người tới, hơi nóng tức thời tràn ngập vấn vít lấy từng giác quan, nhưng tuyệt nhiên ở phía cội nguồn phát ra nó thì nhất định chẳng có bất kỳ một phản ứng nào, không chửi thề, không  gào thét , cũng không  xua đuổi. Điều ấy bỗng chốc làm anh thấy lo sợ, bởi biết đâu, chỉ cần chậm tay một chút anh sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy gã thêm một lần nào nữa.

Chẳng do dự hay đắn đo suy xét tất cả mọi hối hận về sau, Seunghyun mím môi ôm chặt lấy người ấy vào lòng rồi bế thốc lên trong vòng tay mình, nâng niu nhẹ nhàng đến mức dễ khiến cho những ánh mắt bắt gặp lầm tưởng bản thân anh đang ấp ôm một tiểu thiên thần mỏng manh yếu ớt chứ không hề là một thằng điếm nhuốc nhơ nào khác.

Song sinh _ Chương 4


Ánh đèn laze sáng lấp lóe của hộp đêm GD ngang nhiên vẽ vào tròng mắt anh cơ số những tia màu sắc bén ngổn ngang, như chính tâm trạng hiện tại anh mang theo vậy. Seunghyun hiểu rất rõ rằng, khi cánh cửa cách âm bưng bít ấy mở ra, sẽ mang theo cùng một thế giới thật khác, là đầy rẫy sự thác loạn bê tha, và đĩ đượi.
Seunghyun lại nghe thấy bên vành tai lấp lánh chiếc khuyên bạc tiếng reo hò bát nháo nơi đám sinh vật đang đong đưa thích thú, uốn éo lắc lư nương theo những giai điệu suồng sã hỗn tạp. Cả xâu chuỗi mời gọi lã lơi nhão  nhoẹt của loài bướm đêm mơn mởn, với ngần ấy vùng thịt da ngực đùi trắng nõn, cố sức níu kéo lấy bước chân lãnh đạm in hằn rõ rệt sự khinh bỉ từ anh.

Rồi anh lại trông thấy, vẫn nơi giữa trung tâm sàn nhảy, tựa kiểu được sinh ra vốn để thu hút ánh nhìn thèm thuồng lẫn rẻ rúng từ kẻ khác, gã trai ấy tiếp tục điêu luyện lướt đôi môi mình hòa vào vũ điệu nóng rực của xác thịt, bên cạnh một con đàn bà cháy bỏng xa lạ nhưng ánh mắt dâm đãng đục ngầu dục vọng, dễ muốn được gã động chạm nhiều hơn thế.

Cùng rượu mạnh sóng sánh úa vàng hờ hững trên tay.

Và chiếc sơ mi...

Trắng thuần khiết...

Một thằng điếm nhơ nhuốc lặn ngụp trong màn đen, nghiệt ngã thay vẫn ám ảnh tâm trí anh duy bởi mảnh lụa trắng mà có lẽ chỉ là vô tình nó khoác lên người.

Song sinh _ Chương 3


-Mẹ kiếp, tao đã bảo mày dừng tay. Tụi bây chán sống rồi phải không?

Gió đêm len lỏi, mang theo âm sắc trầm khàn của anh, thức tỉnh từ tế bào chai sần lì lợm của những tên côn đồ có mặt, và cả sự thờ ơ lãnh đạm tồn tại nơi vệt sáng vừa đổ xuống dưới kia. Chỉ một thoáng, Seunghyun nghe thấy một tiếng rạn, rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến anh không kịp nhận ra nơi nào đấy đang nhoi nhói.

Lũ đồng bọn bần thần muốn lui bước, nhưng cái sĩ diện rẻ tiền của bọn đâm thuê chém mướn cứ buộc chúng phải trườn tới giữ chặt con mồi và cố mở chiếc hàm đang run cằm cập ra mà chống chế.

-Choi Seung Hyun, chuyện làm ăn của bọn tao, làm cái chó gì mày xen vào?

Anh cười nhạt, nhạt hơn cả ánh trăng bạc thếch trên đầu và vành môi rỉ máu đang khẽ nhướn lên đằng ấy. Không là nụ cười, không là gì cả,...lạt lẽo hững hờ như chính ánh mắt con người đó vẫn thường dùng để nhạo báng cuộc đời. Vô thức, Seunghyun siết chặt chiếc ống sắt trong tay mình rồi quất mạnh xuống lưng con thú đầu đàn vừa bị mình đánh gục khi nãy, khiến toàn thân nó như gãy đoạn một lần nữa.

-Bọn mày thích đùa quá nhỉ, tốt hơn hết là câm họng lại rồi buông nó ra, trước khi tao nổi giận thật sự và đạp nát mặt thằng chó này.

Song sinh _ Chương 2


Thằng-điếm

Như một luồn điện cao áp chạy dọc khắp mọi đường gân thớ thịt, đánh thức đến tận cùng những tế bào nguội lạnh cũ kỹ, Seunghyun lắng nghe được nhịp tim mình thùm thụp đập dưới khuôn ngực phập phồng bừng bừng nóng hực. Vòng tay điếm loạn của con ả vẫn đeo bám lấy anh, hòa trộn trong mùi hương nước hoa rẻ tiền và rượu mạnh, có lẽ theo thường lệ sẽ làm Seunghyun  nôn thốc ra ngay lập tức nếu như toàn bộ tâm trí anh không bị mắc kẹt trong sắc hung đỏ xấc láo vừa vùng thoát khỏi tay anh khi nãy.

Cả đôi mắt nâu ướt nước ấy.

Tích tắc sau đó, một ý niệm nào đấy đã thôi thúc anh giằng mạnh con đàn bà dơ bẩn lỳ lợm như loài đĩa đói ra khỏi người mình, nhanh chân bước qua đám người thác loạn bấy giờ đang còn nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí có thể gọi là thương hại. Dường như, vệt trắng thuần khiết vừa rồi trong mắt anh vừa là một điều gì đấy vượt quá giới hạn ngưỡng vọng nhưng cũng tuyệt nhiên đáng khinh miệt nhất  trong cái nhìn của họ. Họ si mê, sẵn sàng bỏ ra cái giá thật đắt đỏ để sở hữu đồng thời cũng không ngại ngần chà đạp. Seunghyun, bằng một cách nào đấy đã vô thức bị xếp đặt đúng vào cái vị trí tương đồng cùng họ, có lẽ...

Những thằng điếm đẹp đẽ thường bao giờ cũng được săn đón và vô cùng đắt giá, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là loài bán rẻ thân xác của chính mình mà thôi.

Nhưng Seunghyun không nghĩ được nhiều như thế, bởi anh chỉ biết rằng, nếu giây phút này anh không nhanh chân giữ con người ấy lại và hỏi cho ra lẽ thì toàn bộ cái anh nhận lấy về sau chỉ toàn là hụt hẫng như bây giờ.

Song sinh _ Chương 1



Đó là một ngày đầu thu.

Vệt sáng vàng vắt ngang qua những sợi tóc nâu đen, khẽ khàng lay động theo chiều chiếc rèm mỏng trắng sữa nơi ô cửa sổ bắt nắng, đối diện khoảng vườn rộng dịu mát, long lanh những giọt ướt trượt nhẹ trên tán phong đỏ thẫm. Chút hơi lạnh từ không khí nhẹ hẫng, nhưng đủ để người ta nhận ra cuối cùng thì mùa hạ cũng đã bị bỏ lại sau cơn mưa như trút nước vừa tối hôm qua. Seunghyun nhướn mắt, cố thoát khỏi cơn say ngủ, nặng nhọc hướng ánh nhìn qua hàng mi dày mịn ôm nhẹ bờ mắt màu tro tàn, với tay tóm lấy chiếc đồng hồ vẫn đặt ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh đầu giường. Những đường nét góc cạnh sắc sảo thoáng đôi chút dãn ra cáu kỉnh.

7:26am

-Khỉ thật!!!

Seunghyun không lo sợ bị trễ học, cũng chẳng cảm thấy vấn đề nào là to tát ở những lão bảo vệ già nua khó tính luôn xem công việc tống cổ sinh viên ra ngoài vì đi muộn là điều cao cả mà mình có thể cống hiến cho quốc gia dân tộc lúc cuối đời. Đơn giản, anh hiểu rằng, buổi triển lãm tranh ở trường hôm nay rất quan trọng và anh tuyệt đối không thể vắng mặt.

Gió cắt ngọt qua ô kính xe hé mở, vô thức đan thành bản nhạc với những âm thanh đơn điệu nhưng đủ khiến người ta chểnh mảng nếu mang theo cùng một đầu óc rối bời vì nóng vội.

Kittttttt

Một ý nghĩ nhẹ hơn gió thu sượt ngang qua tâm trí Seunghyun.

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phần kết] Ảo giác - fanfic

[PHẦN KẾT]




9: 11 AM_1/9/2009

Ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ trắng. Chiếc rèm màu lam đong đưa trong gió, ánh nắng vàng ngoan cường xuyên qua vết nứt trên chiếc ban công cũ kĩ đã ngả bạc. Bóng người mờ nhạt dõi đôi mắt nâu to tròn nhìn xuyên vào cõi vô định. Mái tóc vàng có vài sợi rối, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, chỉ cần một cái chạm nhẹ cảm tưởng con người đó sẽ tan vào trong nắng.

Chiếc BMW màu đỏ nhanh chóng lao đi khỏi căn hộ chung cư cao cấp. Có tiếng chuông cửa ngân vang.



Những lời nói trong sợ hãi của Ji Yong, cái giọng run rẩy như sắp vỡ, cái bóng dáng thống khổ tột cùng ấy làm ngài Rapper lo lắng. Hiển nhiên những dự cảm không phải lúc nào cũng đúng, đó có thể là một chút bất an khi mà ai đó quá khát khao hạnh phúc. Nhưng Choi Seung Hyun biết rõ, leader của Big Bang rất giỏi kiềm chế cảm xúc cá nhân, nếu không phải là điều gì đó khủng khiếp Ji Yong sẽ không hành động một cách kì quái như vậy. Tâm trạng lại dồn thêm một cơn sóng lớn. Chấn động.

[Phần 1] Ảo giác - fanfic


[PART 1]





5:47 PM_31/8/2009


Cái sắc màu loang lỗ đổ vỡ của một buổi chiều tàn nhạt nhòa nắng, âm thanh đều đều của máy điều hòa vẫn cứ nhẹ như ru. Kéo cái cửa kính đang khóa chặt lấy hơi thở, mở đôi mắt gom lấy một mảng của hừng tây vàng vọt, vội nén lại một tiếng thở dài mệt mỏi, dường như trong tâm hồn vừa có thứ gì đó nứt toạt. Tựa người vào chiếc ghế dựa êm ái, nghe cái lạnh phả vào gương mặt đã bị vùi lắp bởi lớp trang điểm dày cộm, đôi mắt vô hồn vẽ cái nhìn tê tái đầy sắc nhọn. Đã có lúc con người này nghĩ mình thật điên dại, lặng lẽ yêu một người rồi lại đau đớn nhận lấy những vết thương không bao giờ khép miệng, những vết thương cứ không ngừng rỉ máu chờ ngày hoại tử.


Có ai đó đã nói rằng Kwon Ji Yong có khả năng cảm thụ tuyệt vời và đó là một món quà của thượng đế, vậy mà chính kẻ đó lại nguyền rủa cái giác quan đáng tôn thờ ấy, đáng thương thay khi nó mách bảo rằng dường như Choi Top đã không còn thuộc về ngài leader shi tài năng nữa.

Những câu chuyện thú vị về T.O.P

Những câu chuyện thú vị về T.O.P

1. Món ăn yêu thích gồm : cơm,Yanggeng, đậu phộng, kem ( ăn thay cơm cũng được ). Ở ep7 Documentary có cảnh TOP tung đậu phộng rồi đón bằng miệng.

2. Nickname yêu thích : 최탑 (Choi TOP)

3. Quần áo cỡ L ( large )

4. Trước khi gia nhập Big Bang , anh ấy đã rap underground với cái tên Tempo

5. Bật khóc khi nhìn thấy 2000 fans vào bữa tiệc sinh nhật bất ngờ ( ngày 4/11/2006 ), bữa tiệc này do các thành viên còn lại trong BB tổ chức 

6. Thích ăn Yanggeng, một loại thạch ngọt làm từ đậu đỏ. Anh ấy nghĩ mùi đậu đỏ rất hấp dẫn và thú vị, nhưng anh ấy không nhớ là bắt đầu thích từ khi nào.

7. Không thích fan up hình của gia đình mình lên mạng internet. Anh ấy cảm thấy có lỗi với họ.

Những câu chuyện thú vị về G Dragon


Những câu chuyện thú vị về G Dragon


1. Anh ấy sinh vào 18/08/1988 , ngày khai mạc Thế vận hội Olympics thứ 88.


2. Nickname ưa thích là 권리다 (Kwon Leadah - Kwon trưởng nhóm)


3. Cỡ quần áo là cỡ M (Medium)


4. Anh ấy đã từng ôm Seungri lúc đi ngủ khi họ sống ở căn hộ đầu tiên của mình.


5. Bạn gái đầu tiên của G-Dragon là 1 Nuna (lớn tuổi hơn anh ấy) Khi cô ấy nói lời chia tay, G-Dragon thừa nhận mình đã rất to tiếng trong điện thoại. (Yashimmanman)


6. Anh ấy muốn thử sức với kĩ thuật diễn xuất của mình.


7. G-Dragon nghĩ rằng mình trông tuyệt nhất, đẹp trai nhất khi lên sân khấu và khi nhìn vào tấm gương mờ sau khi tắm, vì lúc đó anh thấy tóc của mình thật hấp dẫn.


G-Dragon's Profile


G-Dragon (G-드래곤)

trích [G-market] 


Profile


Postion: Leader / Main RapperReal
Name: Kwon Ji Yong (권지용)
Date of Birth: August,18,1988

T.O.P 's Profile


TOP

trích [MV "I’m sorry” của Gummy] 



Profile 


Position: Rapper / Beat BoxerReal
Name: Choi Seung Hyun (최승현)
Stage Names: Tempo, T.O.P