Phần 1
Chiếc rèm cửa màu diên vỹ sờn cũ khẽ khàng lay động theo chiều cơn gió vừa vờn qua, mang theo cả dư vị mùa thu thơm lựng thuộc về dăm đóa hoa cúc dại đánh thức khứu giác Ji Yong. Không phải là mùi xác chết đông đảo, cũng chẳng là vị máu nhớp nháp tanh nồng. Dịu nhẹ và thuần khiết hơn bao giờ hết. Ji Yong thôi không ngủ nữa, mọi thứ lòe nhòe rồi rõ dần trước tầm nhìn của cậu. Nhưng chỉ vừa lúc ấy, cơn đau âm ỉ nơi những vết tích lớn nhỏ trên thân thể chợt khiến cậu có cảm giác như bị xé lìa ra từng mảnh nhỏ khi cố nhướn đầu lên cao một chút để tìm kiếm bóng hình quen thuộc mặc nhiên đã khắc quá sâu trong tâm hồn cậu.
Đã từng tồn tại trong quá khứ một buổi mai mùa thu những tưởng quá yên bình nhưng lại mang đến cho Ji Yong cơn đau đớn tột cùng như thế, mà rồi rốt cuộc sự tổn thương thể xác lại nhẹ nhàng hơn gấp vạn lần nỗi hụt hẫng ê chề khi nhận ra mình gần như chẳng còn biết gì về tung tích Seung Hyun.
Ji Yong không cho phép mình tiếp tục những nghĩ suy tiêu cực, bởi trong trí nhớ nhập nhằng vì cơn đau lấn át, cậu vẫn nhớ rất rõ, rằng Seung Hyun đã tìm thấy con đường thoát thân cho anh và cậu giữa màn đêm đen đặc bủa vây.
“Cạch”
Là anh phải không Seung Hyun.
-Ji Yong...
Cậu thở nặng nhọc, trân trối nhìn về con người đối diện mình. Tại sao vậy? Tại sao vẫn là Lee Seung Ri, có lẽ nào mọi chuyện lại tái diễn một lần nữa? Cậu không muốn mất anh, không muốn phải một mình chóng chọi với nỗi nhớ từng có khi khiến cậu trở nên bi lụy. Nó thật sự rất đau, đau lắm.
-Seung Hyun...Seung Hyun ơi....Seung Hyun...
Chiếc rèm cửa màu diên vỹ sờn cũ khẽ khàng lay động theo chiều cơn gió vừa vờn qua, mang theo cả dư vị mùa thu thơm lựng thuộc về dăm đóa hoa cúc dại đánh thức khứu giác Ji Yong. Không phải là mùi xác chết đông đảo, cũng chẳng là vị máu nhớp nháp tanh nồng. Dịu nhẹ và thuần khiết hơn bao giờ hết. Ji Yong thôi không ngủ nữa, mọi thứ lòe nhòe rồi rõ dần trước tầm nhìn của cậu. Nhưng chỉ vừa lúc ấy, cơn đau âm ỉ nơi những vết tích lớn nhỏ trên thân thể chợt khiến cậu có cảm giác như bị xé lìa ra từng mảnh nhỏ khi cố nhướn đầu lên cao một chút để tìm kiếm bóng hình quen thuộc mặc nhiên đã khắc quá sâu trong tâm hồn cậu.
Đã từng tồn tại trong quá khứ một buổi mai mùa thu những tưởng quá yên bình nhưng lại mang đến cho Ji Yong cơn đau đớn tột cùng như thế, mà rồi rốt cuộc sự tổn thương thể xác lại nhẹ nhàng hơn gấp vạn lần nỗi hụt hẫng ê chề khi nhận ra mình gần như chẳng còn biết gì về tung tích Seung Hyun.
Ji Yong không cho phép mình tiếp tục những nghĩ suy tiêu cực, bởi trong trí nhớ nhập nhằng vì cơn đau lấn át, cậu vẫn nhớ rất rõ, rằng Seung Hyun đã tìm thấy con đường thoát thân cho anh và cậu giữa màn đêm đen đặc bủa vây.
“Cạch”
Là anh phải không Seung Hyun.
-Ji Yong...
Cậu thở nặng nhọc, trân trối nhìn về con người đối diện mình. Tại sao vậy? Tại sao vẫn là Lee Seung Ri, có lẽ nào mọi chuyện lại tái diễn một lần nữa? Cậu không muốn mất anh, không muốn phải một mình chóng chọi với nỗi nhớ từng có khi khiến cậu trở nên bi lụy. Nó thật sự rất đau, đau lắm.
-Seung Hyun...Seung Hyun ơi....Seung Hyun...