Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Linh miêu_Chương 15-end

Chương 15



Phần 1

Chiếc rèm cửa màu diên vỹ sờn cũ khẽ khàng lay động theo chiều cơn gió vừa vờn qua, mang theo cả dư vị mùa thu thơm lựng thuộc về dăm đóa hoa cúc dại đánh thức khứu giác Ji Yong. Không phải là mùi xác chết đông đảo, cũng chẳng là vị máu nhớp nháp tanh nồng. Dịu nhẹ và thuần khiết hơn bao giờ hết. Ji Yong thôi không ngủ nữa, mọi thứ lòe nhòe rồi rõ dần trước tầm nhìn của cậu. Nhưng chỉ vừa lúc ấy, cơn đau âm ỉ nơi những vết tích lớn nhỏ trên thân thể chợt khiến cậu có cảm giác như bị xé lìa ra từng mảnh nhỏ khi cố nhướn đầu lên cao một chút để tìm kiếm bóng hình quen thuộc mặc nhiên đã khắc quá sâu trong tâm hồn cậu.

Đã từng tồn tại trong quá khứ một buổi mai mùa thu những tưởng quá yên bình nhưng lại mang đến cho Ji Yong cơn đau đớn tột cùng như thế, mà rồi rốt cuộc sự tổn thương thể xác lại nhẹ nhàng hơn gấp vạn lần nỗi hụt hẫng ê chề khi nhận ra mình gần như chẳng còn biết gì về tung tích Seung Hyun.

Ji Yong không cho phép mình tiếp tục những nghĩ suy tiêu cực, bởi trong trí nhớ nhập nhằng vì cơn đau lấn át, cậu vẫn nhớ rất rõ, rằng Seung Hyun đã tìm thấy con đường thoát thân cho anh và cậu giữa màn đêm đen đặc bủa vây.

“Cạch”

Là anh phải không Seung Hyun.

-Ji Yong...

Cậu thở nặng nhọc, trân trối nhìn về con người đối diện mình. Tại sao vậy? Tại sao vẫn là Lee Seung Ri, có lẽ nào mọi chuyện lại tái diễn một lần nữa? Cậu không muốn mất anh, không muốn phải một mình chóng chọi với nỗi nhớ từng có khi khiến cậu trở nên bi lụy. Nó thật sự rất đau, đau lắm.

-Seung Hyun...Seung Hyun ơi....Seung Hyun...

Linh miêu _ Chương 14

Chương 14



-Giỏi lắm Choi Seung Hyun...Để tao xem, giữa tao và mày, ai mới là người thắng áp đảo trong trò chơi này.

Trước mắt Seung Hyun, mái tóc vàng rũ rượi của Ji Yong vẫn trong bàn tay nhơ nhuốc của con người đã một thời anh xem như cha đẻ. Ánh nhìn nâu ướt ấy chưa bao giờ vơi bớt niềm tin tưởng dành cho anh, có đi chăng nữa cũng chỉ tồn tại trong một phút giây quá hẫng. Tình yêu mà cậu đối với anh to lớn tới mức, khiến anh đang cảm thấy bản thân mình mạt hạng đến chẳng nên tồn tại thêm một phút giây nào, vì anh mang theo bên mình cùng quá nhiều điều tội lỗi, không xứng đáng nhận lấy yêu thương từ cậu đâu, không xứng đáng...

Thứ cảm tình rẻ tiền của anh đã giết chết cuộc đời Kwon Ji Yong.

Nếu số phận anh đã buộc anh chọn cho mình cuộc sống tanh bẩn cùng máu và thuốc súng, thì tại sao lại dẫn dắt để anh gặp Kwon Ji Yong, để anh khao khát tình yêu từ cậu, để anh bất chấp mọi thứ mà nâng niu cậu, rồi đến bây giờ, lại cảm thấy quá bất lực tới mức sắp ngã quỵ cùng ý nghĩ rằng sẽ mãi mãi đánh mất đi thứ mà mình đã quá khó khăn mới tìm kiếm được.

Nhưng nhất định, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của chính mình, anh cũng phải đưa cậu an toàn ra khỏi nơi này. 

Anh sẽ rời khỏi cái kiếp sống đốn mạt hèn hạ này...

Linh miêu _ Chương 13

CHƯƠNG 13

Nắng vẫn yếu ớt cắt từng vệt mỏng qua ô sáng, ánh lên mái tóc vàng lấp lánh đang gục xuống, đẹp dịu dàng từng nét xoáy chặt vào đồng tử Seung Hyun. Sẽ chạm vào đấy, đôi mắt nâu, gò má gầy, cánh môi bạc...

-Còn chần chừ...!!!

Liệu rằng còn điều gì cay đắng hơn thế này, khi chính tay Seung Hyun phải vùi dập người mà anh yêu thương nhất. Bóng tối cười nhạo anh, nắng vàng chê trách anh, thế gian nguyền rủa anh,...và Kwon Ji Yong rồi sẽ căm thù anh.

Seung Hyun mím chặt môi, ngăn không cho nỗi dằng xé hòa thành bất cứ âm sắc nào khiến hắn sinh nghi. Đôi mắt khói vẫn giữ nguyên sắc lạnh, dường như muốn xé nát đi màn tối đen kịch đang bủa vây chung quanh mình. Những ngón tay thon dài dừng lại nơi cằm Ji Yong, bám hờ rồi đột ngột nâng gương mặt cậu lên, gương mặt đã nhấn chìm anh vào tình yêu tưởng không gì ngăn cản nỗi. Hơi thở cậu lạnh lẽo đứt đoạn qua khuôn miệng nhỏ mở hé, không còn đủ chỗ để một âm thanh rên xiết nào thoát ra dù đau đớn.

-Mày bị điếc sao?

Gió lay động rèm mi mỏng...

Gió lén lút lùa, đưa giọng nói trầm khàn chạm nhẹ vào vành tai.

Gió đùa bợt mảnh áo sơ mi trắng, hé lộ hình xăm quen thuộc vẫn khảm sâu nơi bờ ngực.
Bóng anh lòe nhòe sau màn nước dày đặc, đục quánh tan vội nơi điểm cuối bờ sáng duy nhất trong căn phòng tối, đủ cuốn hút và đặc biệt để Ji Yong nhận ra.

Không phải mơ.

Là anh, Choi Seung Hyun.

Linh miêu _ Chương 12

CHƯƠNG 12


Biết đâu, bước đi tiếp theo là lối tắt ngắn nhất đưa con linh miêu về với Chúa.

Anh túc theo chiều gió lay động...

Seung Hyun nghiêng đầu trông theo từng đường nét trên gương mặt người con trai đối diện. Hắn ta vẫn đứng im, vẫn cái nhìn hướng về anh không thay đổi. Bỏ qua hết mọi thứ sắp xảy ra, cuống họng khát cháy ấy vẫn cố gắng buông ra đôi lời khản đặc.

-Lần theo lối của cúc dại và biến đi!!!

Không đành lòng

...

Vì cớ gì trong giây phút đối diện giữa sinh và tử, bản chất chân thiện của con người mới bộc lộ mạnh mẽ, không nhơ nhuốc, không tanh bẩn như tất cả những gì bắt ép họ phải tàn ác như thường lệ.

Hắn tìm thấy được gì nơi anh, bản lĩnh của một tên giết người làm theo lệnh lẽ nào đủ sức cảm hóa được tâm hồn lạnh lẽo ấy, hay chính vì hắn vốn dĩ là một con người quá đỗi tốt đẹp, đến nỗi không muốn làm kẻ thù của mình bị vạ lây.

Linh miêu _ Chương 11

CHƯƠNG 11

Vòi nước từ trên cao trút xuống người Seung Hyun những giọt nóng bỏng và ào ạt. Rửa trôi hết đi, đừng để vương vất lại trong anh chút lắng lo nào nữa. Rồi anh có thể như ngày xưa, ung dung xoay thẳng họng súng vào con mồi mình đang săn đuổi, một phát nhẹ hẫng kết thúc trong làn khói thuốc súng lởn vởn và huyễn hoặc.

Anh sẽ lại nép mình trong tiếng nhạc chói tai của hộp đêm, lại tự do gắn hờ vành môi mỏng tang lên những đường cong xa lạ, hoàn toàn không nhen nhóm chút tình yêu.

Hoàn toàn khác với những đêm ấy.

Dòng nước xộc thẳng vào đáy mắt Seung Hyun, xen lẫn cùng một vệt nóng chạy dài theo phần xương gò má nhô cao.

Seung Hyun tự nhủ với mình, đó không phải là nước mắt.

Vết sẹo còn nằm ngay trên trán kia, cùng bao nhiêu vết khác rải rác trên da thịt. Hình xăm cây thánh giá màu đen huyền như sứ giả đêm tối. Tất cả là minh chứng cho cuộc sống của anh, một con linh miêu đẹp đẽ nhưng cực kỳ nguy hiểm. Đôi mắt sáng quắt của nó có thể xuyên thấu hết mọi ngỏ ngách giữa bóng đêm, khiến không có một con mồi nào thoát khỏi tầm ngắm.

Nhưng...

Có ai nào biết, khi nó giương mắt nhìn chính bản thân mình, chỉ là những hình ảnh đứt quãng và rời rạc. Nó thấy cơ thể mình chi chít những vết thương sau trận giao tranh với con mồi lẫn địch thủ, kẻ có thể cướp lấy miếng ăn ngon từ trong tay nó. Con linh miêu ra sức giương móng vuốt của mình về phía trước, mãi cho đến sức cùng lực kiệt...

Và rồi trở về trong tình trạng bê bết.